Đá, kéo, bao.

 

Đá, kéo, bao.

 

Đá, kéo ,bao.

 

Qu Ran, đi thôi!

 

Đá, kéo, bao.

 

Đi thôi!

 

Đá, kéo, bao.

 

Qu Ran, đi thôi!

 

Đá,kéo, bao.

 

Đá, kéo, bao.

 

Đây là cái sân nhỏ mà lúc nhỏ
chúng tôi thường chơi.

 

Và đó là những ngày vui vẻ của
chúng tôi trong thập niên.

 

Qu Ran là cô gái xinh đẹp nhất
của chúng tôi.

 

Ai cũng muốn là người bạn
thân nhất của cô ta.

 

Dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.

 

Tôi thắng rồi.

 

Mày chơi đểu.

 

Mày chơi đểu.

 

Đứng lại! Dừng lại!
bắt nó lại!

 

Đứng lại! Dừng lại!

 

Bắt nó lại!

 

Tôi sẽ không như thế nữa đâu.

 

Hãy tha cho tôi.
Tôi sẽ không như thế nữa đâu.

 

Hou Jia, tôi sẽ không thế đâu.
Tha cho tôi đi.

 

Hou Jia, đi xem cha bạn kìa.

 

Đi xem cha bạn kìa.

 

Hou Jia là đứa bé thông minh
nhất trong tôi.

 

Chúng tôi đã chơi chung với nhau
từ bé, học chung cùng lớp .

 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy
ra với gia đình bạn ấy lúc đó.

 

Nhưng tôi cảm nhận được
là có chuyện gì đó rất buồn.

 

Đó chính là nỗi lo sợ của tôi
và cũng vì Hou Jia.

 

Mẹ.

 

Mẹ, mẹ sao vậy?

 

Mẹ ơi, dậy thôi!

 

Anh đến trễ, có chuyện gì đó!

 

Anh làm gì thế?

 

Anh là người săn lùng tội phạm.

 

Chúng ta đi thôi.

 

Tất cả thanh niên đều thích Qu Ran.
Cô ấy rất tốt.

 

Nhưng cô ấy chỉ thích tôi.

 

Ngày nào tôi cũng cùng cô ấy đi học.

 

Trong lòng tôi cảm thấy rất vui.

 

Cô ấy lúc nào cũng luyên thuyên.

 

Đôi lúc.

 

Tôi thực sự chẳng nghe cô ấy nói gì.

 

Tôi cảm nhận rằng cô ấy rất vui.

 

Hou Jia rất tốt với tôi ngay từ lúc nhỏ.

 

Nhưng khi lớn lên, cảm giác ấy
đã thay đổi.

 

Nó thật mơ hồ và không chắc chắn.

 

Cho đến khi tôi thích đi học.

 

Bởi vì tôi muốn gặp anh ấy.

 

Và tôi biết khi tôi nhìn anh ấy.

 

Anh ấy cũng đang nhìn về tôi.

 

Không nói gì hết.

 

Tôi biết điều đó.
Anh ấy không làm gì hết.

 

Tại sao con khó khi ,chi trả những hoá
đơn tiền thuốc của mẹ?

 

Mẹ đã từ bỏ rồi.

 

Môi mẹ đã cứng lại vì lúc nào
cũng nhắc nhở con.

 

Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi?

 

Con nói cho mẹ biết,
bao nhiêu lần rồi?

 

Lúc nào con cĩng làm mẹ lo lắng.
Sau đó là lương của mẹ.

 

Nhạt quá.

 

Con thậm chí không lấy tiền cho mẹ.

 

Làm sao chúng ta có thể sống nếu
không có tiền?

 

Một điều dễ hiểu,
thật là khó khăn?

 

Mẹ, con sẽ đi nếu con có thời gian
đừng la con nữa.

 

Mẹ có thể làm gì được ngoài việc
la con?

 

Con về rồi.

 

Mẹ ơi, con về rồi.

 

Con lại về trễ.

 

Nhưng chưa trễ bằng cha.

 

Mẹ ơi, anh đâu rồi?

 

Nó đi xem đá banh với vài người bạn.

 

Chờ chút, cho con một miếng.

 

Rửa tay đi.

 

Mọi người đều đi đến trường
để xem đá bóng.

 

Mẹ ước gì có thể đến trường
vào ngày mai.

 

Mẹ tự tin mẹ trẻ dữ ha?

 

Hãy nhìn vào lớp con đi.

 

Con có cha con và mẹ phát ốm vì
điều đó.

 

Thôi nào mẹ.

 

Cho con xin đi.

 

Ranran, Hou Jia' có đưa cho con quyển
sách bài tập mẹ để trên bàn đó.

 

Chúng con chỉ là bạn
bạn bè phải giúp nhau chứ?

 

Tại sao lại là nó?
Con không có bạn khác à?

 

Chúng ta cùng sống trong
một khu chung cư mà mẹ.

 

Và trong lớp anh ta rất giỏi về
toán, lý , hoá.

 

Anh ấy rất thông minh.
Thật là ngạc nhiên
ngay cả thầy giáo cũng không bằng.

 

Mẹ ơi, tại sao anh ấy thông minh thế?

 

Mẹ nói cho con biết, chỉ tập trung
vào việc học thôi nha.

 

Con luôn tập trung học mà mẹ.

 

Hôm nay có món gì nào?

 

Cha, cha đã về.

 

Anh con đã đi xem đá banh rồi.

 

Chúng con nãy giờ chỉ chờ cha thôi.

 

Mai mốt đừng chờ cha nữa.

 

Ranran rất bận, hãy để nó ăn trước.

 

Để cha đi lấy nước.

 

Em đã đếm rồi.
Anh đếm lại đi.

 

Tất cả tiền lương và tiền chi trả
hoá đơn thuốc đều ở đây.

 

Cám ơn.

 

Anh ghét tới văn phòng mẹ anh.

 

Đừng lo, em đi giùm anh được mà.

 

Cầm giùm anh.

 

Hou Jia, có phải Dong Da
là lựa chọn trước nhất của anh?

 

Dĩ nhiên.

 

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em
không đậu vào Dong Da?

 

Em cũng muốn vào Dong Da à?
đừng có mơ!

 

Anh sẽ không thi vào Dong Da.

 

Anh sẽ nộp đơn thi vào trường hạng
hai với em

 

Anh sẽ nổi tiếng ở đó.

 

Dù gì Dong Da cũng là lựa
chọn đầu tiên của anh.

 

Mẹ.

 

Con về rồi.

 

Chúng ta ăn mì nhe
ăn mì sẽ nhanh hơn.

 

Mẹ ăn rồi, con ăn đi.

 

Mẹ, mẹ buồn à?

 

Con về nhà trễ vì con đi lấy
tiền bồi thường cho mẹ mà.

 

Mẹ biết. Xiao Ma từ công ty
đã nói rồi.

 

Tiền đây, mẹ đếm đi.

 

Để nó ở đằng kia. Con đã tính thi vào
trường nào chưa?

 

Vâng, tất cả các trường đều nhận con
nhưng con sẽ không học ngoài
thị trấn đâu.

 

Thật ra con nên xin vào trường.

 

Như Bắc Kinh hay Thượng Hải.
mẹ chắc rằng họ sẽ nhận con.

 

Mẹ đi tắm đây.

 

Con sẽ không xin vào trường ngoài
thị trấn này đâu.

 

Mẹ sẽ xoay xở ra sao nếu không có
con ở nhà?

 

Mẹ có thể tìm một người làm
hay một người già nào đó.

 

Hoặc là mẹ có thể đi với con.

 

Chúng ta đã sống quá lâu ở đây rồi.

 

Anh đi đâu vậy? Anh nên ở nhà học,
không còn nhiều thời gian nữa đâu.

 

Em hỏi anh? Anh đi đâu?

 

Anh không thể học nữa,
anh muốn điên nè.

 

Anh muốn đi đến trường thi.

 

Anh không muốn chúng sẽ bị trễ
hay lạc đường trong ngày đó.

 

Chúng ta ư?

 

Anh sẽ đến đón em và chúng ta
sẽ đi chung.

 

Cha em nói sẽ dẫn em đi.

 

Nhưng ông ấy không thể đón em,
chúng ta có về chung với nhau.

 

Đúng rồi?

 

Ngày thi đã đến rồi cũng qua đi.

 

Hou Jia đã xếp thứ nhất của trường
và đứng thứ hai của quận chúng tôi.

 

Tôi cũng đậu và cùng học
chung trường.

 

Khi tất cả những điều chúng tôi
mong đợi đã đến.

 

Chúng tôi đã nghĩ ra một vài dự định
để thư giãn đầu óc.

 

Nó giống như là chúng tôi luôn muốn
được học dưới mái trường trung học
mãi mãi.

 

Sự thật rằng chúng tôi không thể.

 

Chúng tôi đã đi dã ngoại khi nhận
được giấy trúng tuyển.

 

Mẹ ơi.

 

Mẹ, con đậu vào Dong Da rồi.

 

Mẹ, mẹ buồn à.

 

Mẹ biết rằng con sẽ đậu.

 

Mẹ, mẹ muốn đi đâu?

 

Đến văn phòng để lãnh lương.

 

ẵm mẹ xuống lầu nào.

 

Con hứa, sáng mai con sẽ đi mà.

 

Mẹ sẽ đi ra ngoài một chút, rồi về ngay.

 

Không nghe mẹ nói hả?

 

ẵm mẹ xuống lầu.

 

Mẹ, có chuyện gì vậy?

 

Tất cả cha mẹ của bạn con đều rất vui
khi hay tin con họ đậu đại học.

 

Tất cả đều tổ chức ăn mừng.
Có chuyện gì vậy mẹ?

 

Hou Jia.

 

Con thì khác họ.

 

Cha của con.

 

Đã tự sát.

 

Mẹ đã không nói cho con nghe vì
sợ ảnh hưởng đến việc học của con.

 

Mẹ đã muốn chết khi hay tin đó.

 

Con sẽ vào đại học.

 

Con sẽ có nhiều bạn bè.

 

Từ tất cả mọi miền đất nước.

 

Con có thể kết bạn.

 

Với những ai mà con muốn.

 

Mẹ không có ý kiến gì.

 

Và nếu con muốn rời khỏi thị trấn này.

 

Mẹ sẽ đi với con.

 

Mẹ.

 

Sao bây giờ mẹ mới nói?
Chuyện gì đã xảy ra?

 

Con không được đi với Qu Ran nữa.

 

Tại sao?

 

Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?

 

Qu Ran, có chuyện gì xảy ra với
Hou Jia vậy?

 

Mình đâu biết.

 

Mình đã nói với anh ấy ba lần rằng
chúng ta sẽ tập trung lúc 6 giờ mà.

 

Chắc anh ấy không quên chứ?

 

Nếu có chuyện gì thì anh ấy đã nói
cho mình nghe rồi.

 

Anh ở nhà hả?

 

Anh quên mình có hẹn sao?

 

Chuyện gì thế?

 

Mẹ anh không sao chứ?

 

Anh không sao chứ?

 

Anh không sao, chỉ không muốn đi thôi.

 

Nhưng ai làm anh giận?

 

Đừng hỏi nữa, em đi đi.

 

Đi đâu?

 

Anh không quan tâm.
Chỉ đừng tìm anh nữa.

 

Tại sao vậy?

 

Em hỏi anh tại sao?

 

Sao em không hỏi cha em đi?

 

Hỏi ông ấy đã làm gì với gia đình anh.

 

Con đi rồi về sớm.

 

Tôi không muốn thấy mẹ buồn nữa.

 

Đó là thời gian mà tôi không còn
nhớ gì về cái chết của cha tôi.

 

Nhưng đối với mẹ tôi, đó luôn là tại học.

 

Tôi không thể tin rằng
Qu Ran có dính líu tới chuyện đó.

 

Tôi chỉ biết rằng.

 

Qu Ran sẽ đau lòng lắm.

 

Anh ơi, em có thể hỏi anh không?

 

Em không thấy anh đang bận à?

 

Một câu hỏi nhanh thôi.

 

Lẹ đi.

 

ý em muốn hỏi về cha của Hou Jia.

 

Ông ấy chết như thế nào?

 

Hou Jia là ai?

 

Anh ta ở dưới lấy,
học cùng lớp với em đó.

 

Lúc anh ấy học lớp 5, cảnh sát đã
truy tìm và giết cha anh ấy.

 

Đó là chuyện quá khứ rồi?

 

Cha mình có dính gì vào chuyện
này không?

 

Thật là buồn cười. Ai nói vậy?

 

Mẹ anh ấy đã cấm anh ấy không được
chơi với em nữa.

 

Tại sao em muốn chơi với nó?
nó là cái thá gì chớ?

 

Con trai.

 

Con có nghĩ tới mua một chiếc xe đạp
mới không?

 

Mua một cái mới.

 

Sau đó, tất cả là Dong Da.

 

Mẹ đã hỏi mọi người xung quanh rồi.

 

ở khu chúng ta ở.

 

Con là số một.

 

Mẹ đã hỏi Di Wang để tìm một
người làm.

 

Khoảng 50 yuan tiền một tháng,
bao ăn ở.

 

Con chỉ tập trung vào việc học,
đừng lo cho mẹ.

 

ý con sao?

 

Hou Jia.

 

Có phải con muốn chăm sóc mẹ vì
không có ai cho con nói chuyện hả?

 

Nói cho con biết, chuyện gì đã xảy ra?

 

Con muốn biết gì?

 

Cha con đã chết, bỏ lại chúng ta.
Thế vẫn chưa đủ hả?

 

Nhưng có liên quan gì đến Qu Ran?

 

Mày thật là ngốc.

 

Mẹ.

 

Mẹ chửi con.

 

Để làm vừa lòng.

 

Suốt cuộc đời cha.

 

Thì cả hai con.

 

Hai đứa con thân yêu.

 

Sẽ bước vào đại học.

 

Một học về nghệ thuật,
một học về khoa học.

 

Mẹ con và cha.

 

Sẽ không thể bên các con được.

 

Nhưng sẽ tạo cơ hội tốt nhất cho các con.

 

Đó là những gì cha mẹ làm được.

 

Và cha mẹ sẽ cố gắng.

 

Như Qu Ran đã hỏi.

 

Câu trả lời của cha là:

 

Cha chưa bao giờ làm tổn thương ai.

 

Kể cả ngày xưa, cũng như bây giờ.

 

Và đến sau này.

 

Nhưng tại sao cha của Hou Jia
lại tự tử?

 

Đó là chuyện của người lớn.
Không phải chuyện của con.

 

Và cha không muốn nói chuyện
này với co.

 

Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.

 

Nhanh nào, ăn cơm thôi.

 

Đừng nói lại chuyện đó nữa.

 

ăn cơm thôi.

 

Trừ khi cha không muốn làm sáng tỏ
chuyện này.

 

Cha muốn giấu chuyện gì đó.

 

Ranran.

 

Con không được nói với cha như thế
con đi quá xa rồi đó.

 

Bắt đầu từ hôm nay.

 

Nếu Hou Jia có đến và tìm em nữa.

 

Em đừng nhìn nó nữa.

 

Hou Jia.

 

Nếu.

 

Gia đình em có làm tổn thương đến
ba mẹ anh.

 

Em có thể xin lỗi .

 

Về những sai phạm của họ.

 

Cha anh không muốn nhận lời xin lỗi.

 

Ông ấy chết rồi.

 

Cha em nói ông ấy không làm gì cả.

 

Không, ông ấy đã làm.

 

Hou Jia.

 

Nhưng em không có lỗi.

 

Anh biết .

 

Nhưng.

 

Ranran.

 

Sao con làm thế với cha mẹ?

 

Con muốn ăn cơm một mình trong
phòng suốt cuộc đời sao?

 

Trừ khi mẹ nói con biết.

 

Tất cả những chuyện đó.

 

Có lẽ.

 

Những lời Qu Ran xin lỗi .

 

Làm tôi nhận ra rằng tôi yêu cô ấy.

 

Tôi muốn chạy ra ngoài gặp cô ấy.

 

Nhưng lại sợ khi thấy cô ta.

 

Nhưng tôi chỉ chờ cô ấy thôi.

 

Nếu không.

 

Tại sao thần Ái Tình lại giữ trong tay.

 

Không phải hoa hồng.

 

Nhưng lại là cung và tên bắn?

 

Chỉ khi bạn yêu ai đó.

 

Bạn sẽ xử sự như thế.

 

Tôi không ghét Hou Jia.

 

Và tôi không giận cha mẹ tôi.

 

Ngay lúc này, tôi không nghĩ được
gì hết.

 

Tại sao những người này lại làm
tôi buồn.

 

Những người mà tôi yêu thương nhất.

 

Tôi bắt đầu vào học với câu hỏi lớn
trong lòng.

 

Qu Ran, để anh chở em về.
Em sẽ bị trễ đấy.

 

Tại sao trông em lúc nào cũng tỏ
vẻ không vui thế?

 

Em không sao. Chỉ là việc học đại
học không như những gì em tưởng.

 

Hãy tham gia cùng bọn anh .
Cùng đi ra ngoài và có những trò
vui lắm.

 

Anh chắc rằng em sẽ rất vui.
Đó là tất cả những gì bọn anh làm được.

 

Em không thể tưởng tượng được
những trò của bọn con trai các anh.

 

Dĩ nhiên em không nên tạo một thói quen.

 

Không bao giờ, dù chỉ một lần.

 

Nhưng em sẽ hối hận cho xem.

 

Tôi chưa bao giờ đến lớp trễ.

 

Ai cũng biết chuyện tình của
Romeo và Juliet.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc
toàn bộ vở kịch.

 

Chuyện tình của họ làm tôi cảm động.

 

Và chuyện của chúng tôi cũng gần
giống như chuyện của họ.

 

Vở kịch đã cho tôi một lời cảnh báo.

 

Sun Yifan.

 

Có.

 

Li Chuanzi.

 

Có.

 

Wang Song.

 

Có.

 

Qu Ran.

 

Cô ấy không có ở đây.

 

Lu Baocai.

 

Có.

 

Zhao Pengjing.

 

Có.

 

Đây là một vở kịch.

 

Mà cái tên là kẻ thù của tôi.

 

Nghệ thuật.

 

Không phải Montague.

 

Montague là gì?

 

Nó không có tay, không có chân.

 

Không có bàn tay, không có khuôn mặt.

 

Cũng không có bộ phận nào của
con người.

 

Chỉ là một cái tên!

 

Điều gì trong cái tên đó?

 

Đó là cái mà chúng ta gọi là hoa hồng.

 

Nhưng theo nghĩa khác lại là một
hương thơm ngọt ngào.

 

Vì thế Romeo sẽ,
Romeo sẽ không thích gọi.

 

Quay về với những buồn phiền.

 

Ngoài cái tên. Romeo, tên của một con chó.

 

Và vì cái tên đó, nó không có ý nghĩa.

 

Hãy mang tôi đi.

 

Tên tôi và kể cả tên thánh nữa.

 

Tôi thù tất cả.

 

Bởi vì nó là kẻ thù của tôi.

 

Cái tên đã được viết nên.

 

Tôi viết trong nước mắt.

 

Anh ta chế nhạo trên nỗi đau của tôi.

 

Thật êm ái!
ánh sáng nào đã xuyên qua
mảnh kính vỡ?

 

Nó là ở phía đông.

 

Và Julietis là mặt trời.

 

Vở kịch dường như đang kể về
chúng tôi.

 

Nó chờ chúng tôi hành trăm năm qua.

 

ý anh là.

 

Chúng ta phải luôn như vậy.
Đúng không?

 

ăn đi em.

 

Thế còn anh?

 

Anh sẽ ăn dưới căng tin.

 

Thôi nào, mình ăn chung.

 

Đó là những ngày hạnh phúc nhất
của chúng tôi.

 

Chúng tôi sống cách xa khỏi gia đình.

 

Và không nghĩ gì tới tương lai.

 

Chúng tôi yêu nhau và muốn sống
với nhau trọn đời.

 

Chúng ta muốn chứng minh rằng,
có thể hàn gắn vết thương của hai gia đình.

 

Và họ sẽ gắn kết lại với nhau.

 

Qu Ran luôn nói rằng.

 

Nếu chúng tôi chia tay vì lỗi lầm
của cha chúng tôi.

 

Thì chúng tôi không khác gì
chuyện tình Romeo và Juliet.

 

Cái chết về tinh thần còn đau hơn là
về thể xác.

 

Nhìn những hạt mưa rơi.

 

Đi dưới mưa. Lãng mạn quá ha?

 

Mưa, sao tôi yêu cơn mưa này.

 

Để anh chở em một vòng.

 

Sao anh không dạy em?

 

Chắc chứ.

 

Đi thẳng phía trước, anh sẽ đẩy em.

 

Này, chậm thôi.

 

Giữ em lại, đừng để em đi một mình.

 

Thôi nào, đi thôi.

 

Xiao Lan.

 

Xiao Lan.

 

Xiao Lan, Hou Jia.

 

Hou Jia.

 

Anh sẽ đẩy em.

 

Uống ít nước nha.

 

Cám ơn.

 

Mẹ ơi.

 

Đây là Li Zinan, bạn gái của anh con.

 

Chào chị.

 

Chào em.

 

Em là Qu Ran.
rất vui khi chị đến chơi.

 

ồ, cả con trai và con gái đều ở đây.

 

Dịp vui hiếm có đây.

 

Ngồi xuống đi cháu.

 

Đừng đứng lên.

 

Ranran.

 

Này, mẹ để con.

 

Tối nay con đừng ăn trong phòng nha.

 

Trông cha con hôm nay vui lắm.

 

Mẹ không muốn người ta cười
vào gia đình mình?

 

Mẹ, đừng lo.
Con hiểu mà.

 

Qu Qiang. em mất một cái vớ
em đang giặt chúng.

 

Chắc nó rơi xuống dưới lầu đó.

 

Em chỉ có một đôi thôi.

 

Qu Qiang, đi tìm nó đi.

 

Con đi xuống đó đây.

 

Ranran, cho chị mượn vớ của con đi.

 

Nhưng con không có đôi vớ dài nào hết.

 

ăn kẹo đi chị.

 

Vớ em thì sao?

 

Đó là món quà của dì chị gửi từ Mỹ.

 

Nó không có ở dưới.

 

Nó bị rớt dưới cửa sổ nhà bạn em đó.

 

Để em xuống ấy cho.

 

Hou Jia.

 

Chào. tôi nghĩ chúng tôi làm rơi đồ
ở dưới cửa sổ nhà cô.

 

Tôi có thể vào và lấy nó không?

 

Được.

 

Cám ơn.

 

Gia đình tôi không có giữ đồ gì của
nhà cô hết.

 

Bác Hou, Hou Jia có ở nhà không?

 

Chuyện nó có ở nhà hay không thì
không có liên quan tới cô?

 

Gia đình tôi không có giữ vật gì
của nhà cô hết.

 

Bác Hou.

 

Qu Ran.
Anh ta đã chế nhạo trên nỗi đau
người khác.

 

Qu Ran.

 

Mẹ anh, bà ấy.

 

Em không sao chứ?

 

Qu Ran.

 

Thôi nào, ăn cơm thôi.

 

ăn tự nhiên nha cháu.

 

ăn đi.

 

Hou Jia, con không giữ lời hứa
phải không?

 

Con vẫn còn gặp Qu Ran.

 

Đừng nghĩ rằng mẹ không biết.

 

Mẹ nên nói cho con nghe toàn
bộ sự thật.

 

Nói thực sự chuyện gì đã xảy ra.

 

Thưa hai bác Qu, xin phép cháu về.

 

Chơi chút nữa cháu.

 

Cháu chơi nhiều rồi.

 

Chào tạm biệt em ấy hộ cháu.

 

Không, xin đừng.

 

Con không giữ thể diện cho anh con,
kể cả cha mẹ nữa.

 

Cha.

 

Nếu chúng ta có làm chuyện gì xấu
với gia đình bác Hou .

 

Con có thể xin lỗi họ?

 

Con không nghĩ thật công bằng khi.

 

Chúng ta không vác gánh nặng.

 

Ranran.

 

Cha nói lại cho con biết.

 

Cha không làm gì trái với lương tâm
và nguyên tắc sống của cha.

 

Cha không phải xin lỗi ai hết.

 

Ngay cả những cảm xúc của con.

 

Cha chắc rằng.

 

Con có thể hiểu được.

 

Con thông minh lắm mà.

 

Sau tất cả những chuyện.

 

Con sẽ biết được tương lai tươi sáng.

 

Tuy nhiên.

 

Nếu con tốn quá nhiều thời gian cho
chuyện này.

 

Con sẽ lãng phí thời gian.

 

Nhưng cha chưa nói con biết.

 

Thực sự là chuyện gì.

 

Cha có liên quan đến không.

 

Tới cái chết của cha Hou Jia?

 

Một vài người nói.

 

Lá thư của Qu Zhiheng viết cho cha con.

 

Họ tranh nhau chức vị
của cha con.

 

Cha của con đã đuổi và giết ông ấy
sau đó ông Qu được ngồi vào
chức vụ đó.

 

Như thế ông ấy buộc tội cha về cái gì?

 

Không có ai điều tra về nó cả?

 

Vậy kết quả ra sao?

 

Bây giờ con đã trưởng thành. mẹ có
thể nói sự thật với con.

 

Nguyên nhân cha con chết là gì?
Con đã quên nó rồi sao?

 

Nhưng nó đâu phải do Qu Ran gây ra?

 

Giữa những người trưởng thành
với nhau.

 

Con không được cưới cô ta cho dù
cô ta là người phụ nữ duy nhất trên
trái đất này.

 

Thậm chí cũng không được nghĩ về nó.

 

Con đừng nghĩ về nó nữa.

 

Chú Qu.

 

Cháu luôn kính trọng chú.

 

Lúc trước chúng ta đi chơi ở những
cánh đồng. Chú đã đến và
đón Qu Ran.

 

Và sau khi lùa đàn cừu về nhà.

 

Sáu người chúng ta cùng đi về trên
một chiếc xe. lúc đó thật là vui.

 

Cháu muốn biết.

 

Chuyện gì đã xảy ra.

 

Giữa hai gia đình chúng ta.

 

Chú làm ơn kể cho cháu nghe đi?

 

Hou Jia.

 

Cháu không nên hỏi chú câu hỏi đó.

 

Và chú không có nghĩa vụ phải
trả lời nó.

 

Nếu như.

 

Chú không muốn làm bà ta
buồn và đau lòng.

 

Nên cháu hãy kết thúc mối quan hệ
của cháu đi.

 

Đó là điều mà một người đàn
ông nên làm.

 

Đầu tiên chúng ta đi tham quan bức
tường lớn sau đó trở về Gubeikou.

 

Cũng không tệ nhỉ.
Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.

 

Chắc anh sẽ nhớ em lắm.

 

Em cũng nhớ anh. em đã mang
đến nhiều thú vị cho anh khi đi học.

 

Hou Jia, anh làm gì ở đây vậy?

 

Cuốn sách này.

 

Anh mượn của thư viện.

 

Anh phải trả lại nó.

 

Anh phải trả gấp 5 lần giá gốc.

 

Đi nào.

 

Qu Ran.

 

Anh ta là ai?

 

Anh ta học cùng khoa và cùng lớp
với em.

 

Chúng em là bạn
và bây giờ tụi em sắp phải chia tay.

 

Anh đã đọc những bức thư tình.

 

Của các tác giả.

 

Họ gọi anh là một người cứng nhắc.

 

Anh không như em.

 

Hou Jia, anh có chuyện gì vậy?

 

Có phải anh đến đây để nói với em là?
Em sẽ không được gặp anh nữa.

 

Anh có biết em nhớ và nghĩ về anh
nhiều lắm không?

 

Đây là vé xem phim.

 

Romeo và Juliet.

 

Kinh nghiệm quyết định sở
thích của chúng tôi.

 

Chúng tôi trở thành những fan hâm
mộ của Shakespeare.

 

Đặc biệt là sự khác biệt giữa
Romeo và Juliet.

 

Nhà hát, nhạc kịch, những cuốn sách,
những bức tranh và nhiều thứ khác nữa.

 

Lần nào chúng tôi nhìn hai
diễn viên chính.

 

Cũng như đang nhìn chính mình vậy.

 

Khi chúng tôi cảm thấy thất vọng
thì cảm giác lại mách bảo.

 

Trở về tìm nhau.

 

Qu Ran.

 

Hay là chúng ta trốn đi.

 

Đến một thành phố khác.

 

Và không bao giờ trở về đây nữa.

 

Chúng ta hãy đến nới khác nha.

 

Em sẽ đi với anh đến bất cứ nơi đâu.

 

Đến một nơi mà không ai biết
chúng ta.

 

Và nơi đó chúng ta không cần ai.

 

Miễn là hai ta được ở bên nhau.

 

Có rất nhiều nơi chúng ta có thể đi.

 

Em muốn đi đâu?

 

Đi Thượng Hải.

 

Đi Bắc Kinh.

 

Đến Đại Lục.

 

Đến Quảng Châu.

 

Chúng ta đi đến phía nam.

 

Nếu em bỏ công việc ở đây và đi
đến thành phố khác với anh.

 

Chắc là gia đình em sẽ ghét anh lắm.

 

Hou Jia, anh phải giữ lời hứa.

 

Em chỉ sợ anh không giữ lời.

 

Giống như nhân vật Zijun trong chuyện
nổi buồn quá khứ của Lu Xun.

 

Em sẽ có một cuộc sống tuyệt vời
nhưng anh không thể cho em hạnh phúc.

 

Làm sao anh biết là không có
hạnh phúc?

 

Chúng ta đều không thể từ bỏ gia
đình của mình.

 

Và chúng ta cũng không thể thay
đổi được.

 

Hou Jia.

 

Thậm chí chúng ta đấu tranh, chia tay,
hối hận và chết đi.

 

Và lúc này em chỉ muốn đi với anh.

 

Mẹ.

 

Con nghĩ.

 

Con phải tìm một công việc ở nơi
khác.

 

Không, mẹ không đồng ý.

 

Mẹ hãy cho là không có một
đứa con gái như con.

 

Con không thể bỏ cha mẹ để sống
theo ý của con được.

 

Vậy mẹ muốn con phải làm gì?

 

Con đã lớn rồi, con nên biết.

 

Con phải chọn lựa.

 

Giữa Qu Ran và mẹ.

 

Nếu con muốn mẹ đi với con thì thật
là tốt.

 

Còn nếu con chọn Qu Ran.

 

Thì mẹ sẽ đi theo cha con.

 

Mẹ, mẹ làm gì vậy?

 

Mẹ sẽ đến trường của con.

 

Và nói chuyện với những người lãnh
đạo ở đó.

 

Kìa mẹ.

 

Cứ nói với ai mà mẹ thích.

 

Con sẽ không từ bỏ nó đâu.

 

Sau đó mẹ sẽ nói chuyện với con
con không thể làm như thế được.

 

Mẹ.

 

Câu chuyện đã đến đoạn
không thể được.

 

Nhưng câu chuyện của chúng tôi
sẽ được viết lại một lần và một
lần nữa.

 

Hou Jia hỏi tôi.

 

Từ bỏ cuộc sống hay từ bỏ hi vọng
xấu xa?

 

Tôi biết nó có nghĩa gì
tôi luôn nghĩ về mình.

 

Thậm chí tôi nghĩ.

 

Có lẽ đó là một thứ hạnh phúc khác.

 

Không.

 

Anh sẽ không để em chết đâu.

 

Sẽ có hoà bình sau khi chết,và không
ai có thể làm tổn thương chúng ta
được nữa .

 

ở đây hả?

 

Ranran, chuyện gì vậy?
Ranran, nói cái gì đi.

 

Ranran, nhanh lên, nhanh lên.

 

Ranran.

 

Ai là cha mẹ của cô?

 

Họ Qu.

 

Con đã làm gì vậy?

 

Ký tên vào đây.

 

Hãy đến đây và đọc biên bản.

 

Ranran, chuyện gì vậy?

 

Nó.

 

Có phải nó.

 

Đã làm nhục con không?

 

Sau bấy nhiêu năm mà các người
vẫn dùng những từ ấy.

 

Và bây giờ là con trai tôi.

 

Các người muốn huỷ hoại tôi như
thế nào nữa?

 

Mẹ.

 

Cô về nhà đi. đi xe buýt số 54 .

 

Hãy đọc biên bản.

 

Ranran.

 

Có phải Hou Jia đã làm nhục con
không ?

 

Qu Ran, ta muốn nghe cháu nói.

 

Bác Hou.

 

Cháu van bác đừng tra hỏi anh ấy
thêm nữa.

 

Con yêu Hou Jia.

 

Chúng con không làm gì sai cả.

 

Dừng lại đi.

 

Đi về.

 

Qu Ran sẽ không bao giờ bước vào
nhà bà.

 

Thậm chí nếu nó già và chết ở nhà.

 

Qu Zhiheng, ông nghe đây.

 

Con trai tôi không
làm nhục con gái ông.

 

Ông đừng cố đổ lỗi cho chúng tôi.

 

Tôi sẽ ra toà.

 

Tôi sẽ kiện ông.

 

Hou Jia.

 

Về thôi.

 

Ranran, đi thôi.

 

Con có nghe mẹ nói không?
Buông tay ra.

 

Thôi đủ rồi. Các người về đi.

 

Rời khỏi đây đi.

 

Trãi qua một lần trong đời.

 

Với anh cũng đủ lắm rồi.

 

Cha con đã kết bạn với một phụ nữ
trong công ty.

 

Lúc đó mẹ bận làm việc .

 

Thực ra không có gì xảy ra.

 

Nhưng sau đó có nhiều lời đồn.

 

Đến khi cô ta có thai.

 

Ông Qu đi nói chuyện với cô ấy
với tư cách là cấp trên.

 

Trong bản báo cáo người phụ nữ
đó nói đã bị cưỡng hiếp.

 

Cha con bị giám sát và bị giết trước
khi được xét xử.

 

Tạo sao ông ấy giết cha con?

 

Cha con quá ngạc nhiên ông ấy
cảm thấy bị phản bội và tuyệt vọng.

 

Ông ấy bị người thân tín phản bội.

 

Sau đó mẹ đã đi khắp nơi để tìm
người phụ nữ đó.

 

Mẹ muốn hỏi cô ta ai đã bảo cô
ta làm vậy.

 

Và mẹ đã không tìm thấy cô ta và
bị tai nạn.

 

Mẹ, làm ơn dừng lại.

 

Mẹ không muốn nói về nó.

 

Nó không có gì đáng để tự hào cả.

 

Nhưng sao con cứ dính vào với họ.

 

Làm sao mẹ có thể tính trước được?

 

Mẹ còn sống trên đời này là vì con.

 

Cha con có lỗi với mẹ. ông ấy đã
chết nhưng mẹ vẫn còn mang gánh
nặng của ông ấy.

 

Hou Jia quyết định ra nước ngoài.

 

Vì nghề nghiệp và vì mẹ anh ấy.

 

Tôi chờ đợi có sự thay đổi.

 

Sự chia cắt là đau khổ, và tôi đang
sống cùng nó.

 

Nếu không quá đau khổ.

 

Hou Jia, ngày mai anh đến Bắc Kinh
lúc mấy giờ? Mấy giờ anh bay?

 

Có lẽ tớ sẽ đến đó vào buổi tối.

 

Cậu là người đầu tiên trong lớp
chúng ta đi Mỹ đấy.

 

Chúng tôi sẽ đến đó sau cậu.

 

Tôi đã đưa số điện thoại các cậu cho
mẹ tôi rồi. làm ơn chăm sóc bà
ấy giùm.

 

Yên tâm đi chúng tôi sẽ gọi cho bác.

 

Cám ơn các cậu rất nhiều.

 

Người ta nói rằng thức ăn Mỹ ngọt
và anh sẽ phải ăn chúng.

 

Anh không bỏ đi như thế này.

 

Em không sao,
em chỉ muốn anh hạnh phúc.

 

Sẽ không có chuyện gì đâu.

 

Anh phải cho em biết.

 

Nếu có một cách khác.

 

Anh sẽ gởi cho em.

 

Đừng nói gì nữa.

 

Em nghĩ chúng ta đều hiểu rằng:

 

Sẽ không có gì thay đổi nếu chúng
ta không nói về nó.

 

Sẽ không bao giờ thay đổi nếu như
chúng ta không nói một từ nào về nó.

 

Ngày sẽ trôi qua nhanh trong sự
mong chờ.

 

Khuôn mặt cha luôn hiện sự lo âu.

 

Hou Jia và tôi viết thư cho nhau
thường xuyên.

 

Anh ấy kể rằng.

 

Anh ấy đã có hơn 12 cuốn truyện
về Romeo và Juliet bằng nhiều
thứ tiếng khác nhau.

 

Ngày lại ngày trôi qua chúng tôi vẫn
liên lạc với nhau.

 

Romeo và Juliet chết cho tình yêu
của họ.

 

Chúng tôi chết cho tình yêu của mình
trong sự cô đơn.

 

Cám ơn.

 

ăn dưa hấu đi. Cám ơn.

 

ăn cho mát ngoài trời nóng lắm.
Đúng đấy.

 

Mẹ.

 

Ranran, nhìn xem này ai đây?

 

Ranran.

 

Bác. Feng, chào bác?

 

Chào cháu?

 

Cháu càng lớn càng xinh đấy.

 

Này, con bỏ túi xách ra đi.

 

Ranran,bác Feng đến đây vì công việc.
Con hãy ngồi chơi một chút.

 

Bác Feng, bác ở chơi nhé.
Cháu phải làm việc đây.

 

Được rồi.

 

Ranran.

 

Con thực sự phải làm việc.

 

Chị ngồi xuống đi.

 

ăn dưa hấu này.

 

Mát quá.

 

Cám ơn.

 

Dưa hấu này ngon quá.

 

ăn dưa hấu đi.

 

Cám ơn.

 

Tôi mang đến một tấm hình. ở đây.

 

ở Seoul, lác đác có mưa, nhiệt độ
từ 15 đến 25 độ.

 

Bắc Kinh, trời u ám và lác đác mưa,
nhiệt độ từ 12 đến 17 độ.

 

Ranran, bác Feng đã ngồi hai giờ xe
buýt để đến thăm chúng ta.

 

Bác hãy kể về công việc của bác đi.

 

Và con thậm chí đã không ngồi
với bác ấy.

 

Con không có gì để nói với bác ấy cả.

 

Mẹ, đó chỉ là quần áo trẻ con,
mẹ đừng nhọc công làm gì.

 

Cậu ấy là người rất tốt, lại có bằng
cử nhân.

 

Và tất cả anh chị em đều ổn định.

 

Mẹ nói với con điều đó làm gì?

 

Mày không còn nhỏ nữa đâu
khi nào mày mới lớn được hả?

 

Chúng ta không có nghĩa vụ phải
phục vụ mày.

 

Mày không thể chỉ ra ngoài
và treo mình trên cây.

 

Treo hay không đó là việc của em.

 

Việc của mày là sao?

 

Hãy nhìn những gì mày gây ra cho
cha mẹ kìa!

 

Hãy nhìn những gì mày làm cho gia
đình này!

 

Khi nào bà vú tới mày phải đi ra
phòng khách.

 

Câm ngay.

 

Đây là nhà của ta và Ranran
sẽ luôn có một phòng ở đây.

 

Nếu cần thì cha sẽ ra phòng khách.

 

Mẹ ăn đi, con sẽ làm cho.

 

Anh sẽ không nói như vậy nữa.

 

Đó chỉ là.

 

Anh lo cho em.

 

Anh à.

 

Anh có thể đến với người anh yêu
còn em thì không.

 

Ranran.

 

Mẹ không yêu cầu con làm gì vì ai.

 

Mà chỉ cho con thôi.

 

Oh.

 

Chưa tới 30 tuổi.

 

Mà con đã có tóc bạc rồi.

 

Qu Ran, nhìn ảnh Hou Jia nè.

 

Tôi sẽ gởi bằng thư tín.

 

Tốt.

 

Đường dây của tôi đến Boston thế
nào?

 

Đang bận, cô vui lòng đợi ít phút
nữa.

 

Đường đến Paris, quán số ba.

 

Câu chuyện bắt đầu với tiếng nổ lớn
và kết thúc với tiếng khóc thút thít.

 

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy
cô đơn, muốn ngã qụy xuống.

 

Tôi quyết định không tiếp xúc với
Hou Jia nữa, sợ anh ấy xác nhận
và kết thúc.

 

Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy
không muốn biết.

 

Baobao, hãy nói chúc mừng năm mới
ông bà nha con.

 

Con hãy giỏi giống như cô nha con!

 

Baobao, này.

 

Cô luôn cho con bao lì xì to nhất.

 

Đừng cho nó nhiều tiền.
nó còn nhỏ mà.

 

Con làm ra tiền là để cho nó mà.

 

Baobao, sau này lớn lên
con phải tốt với cô Ranran đó nha.

 

Khi Baobao lớn,
nó sẽ mua cho ông bà một căn nhà ở quê.

 

Con cũng mua cho cô Ranran nữa.

 

Mua gì nè?

 

Một căn nhà ở dưới quê.

 

Chúng ta mua một con đi.

 

Tại sao?

 

Cho Baobao.

 

Chị nghĩ nó không thích đâu.

 

Không thì mua cho em.

 

Nó thật là dễ thương.

 

Em muốn mua hai con.

 

Con tôi nói khi nó có tiền.

 

Nó sẽ tìm mua cho tôi một căn hộ
có thang máy.

 

Tôi nói chờ đến khi nó có thể mướn
được người hầu hạ đã.

 

Bà ấy dọn đi đâu thế?

 

Tôi không biết.

 

Tạm biệt.

 

Hãy đến thăm tôi nấu bà có thời gian.

 

Vâng, dĩ nhiên rồi.

 

Tất cả cùng đến.

 

Kéo, búa, bao.

 

Kéo, búa, bao.

 

ăn gian, lùi lại đi.

 

Kéo, búa, bao.

 

Kéo, búa , bao.

 

Kéo, búa, bao.

 

Kéo, búa, bao.

 

Kéo, búa, bao.

 

Kéo, búa, bao.

 

Ranran.

 

Em thấy đôi bông tai này như thế nào?

 

Hãy lấy một cặp nếu em thích nó.

 

Bangkok, bão to, 25 đến 33 độ.

 

San Francisco, nắng ấm, 13 đến 22 độ.

 

London, trời u ám, đến 1 độ.

 

Karachi, nắng ấm, 27 đến 35 độ.

 

Moscow, có mưa rào, 4 đến 16 độ.

 

Đã hai tuần rồi từ ngày tôi trở về
Trung Quốc.

 

Và tôi chưa đến thăm Qu Ran.

 

Tôi sợ rằng cô ấy sẽ xúc động.

 

Nhưng tôi có cảm giác rất lạ rằng sẽ
gặp được Qu Ran trong buổi diễn này.

 

Tại sao tôi lại đến xem vở diễn này?

 

Sao tôi không thể từ bỏ chuyện này?

 

Có lẽ tôi đang từ bỏ niềm hy vọng.

 

Chờ đợi là mục đích của đời tôi.

 

Không xem nữa. Vài năm nữa tôi sẽ
quên thôi.

 

Có con tem của Qu Ran trên quyển
sách kia. mẹ quăng nó giùm con.

 

Cô người làm không có sạch sẽ gì hết.

 

Mẹ không thể nhớ được mọi thứ.

 

Con nên quên tất cả đi, kể cả quyển
sách đó.

 

Mẹ đã lấy nó khỏi tim con rồi còn gì.

 

Đó là tốt cho con. Có phải con giận
mẹ vì chuyện ấy không?

 

Làm sao con có thể thấy ấm áp được?

 

Tất cả những gì con muốn là quay trở về
và chăm sóc cho mẹ.

 

Làm cho mẹ vui vẻ và mạnh khoẻ.

 

Làm sao mẹ có thể sống thọ được?

 

Khi nhìn con trai mình sống cô đơn
suốt cả cuộc đời?

 

Cha nghe Hou Jia đã trở về.

 

Nó đã đi 6 hay 7 năm gì đó phải không?

 

7 năm.

 

Con sẽ dự định làm gì?

 

Chuyện đã qua rồi.
Chúng ta đừng nhắc tới nữa.

 

Con có dự định gì cho bản thân con không.

 

Cha à, thỉnh thoảng con cũng có
dự định lấy chồng.

 

Nhưng cha biết đó, những điều này.

 

Con sẽ chỉ ở với cha mẹ thôi.

 

Ngày mai cha sẽ đến bệnh viện
để lấy bản xét nghiệm.

 

Con sẽ đi với cha.

 

Thôi, mẹ con đi cùng được rồi.

 

Tôi trở về nhà cũ nơi chứa đựng
những kỷ niệm thời thơ ấu.

 

Không có gì thay đổi.

 

Qu Ran không có ở nhà.

 

Tôi chỉ gặp mẹ cô ấy và để lại lời nhắn.

 

Nó để lại danh thiếp, nhưng
mẹ không có thời gian tiếp chuyện.

 

Mẹ ơi.

 

Ranran.

 

Bản xét nghiệm cha con có rồi.

 

Tệ lắm.

 

Lỗi tại con. Con đã làm cha đau lòng.

 

Đừng nói những lời vô nghĩa đó.
Cha con nói ông ấy không muốn
phẫu thuật.

 

Bệnh của cha làm cho con biết con đã
làm cha đau lòng đến nhường nào.

 

Hou Qia đã đến tìm tôi nhưng tôi không
có thời gian cho anh ấy.

 

Cha ơi.

 

ừ.

 

Đã đến giờ uống thuốc rồi.

 

Ranran.

 

Hãy gọi cho Hou Jia đi con.

 

Anh ấy bận cha à.

 

Hãy gặp nhau và cùng ôn lại chuyện cũ.

 

Xin chào.

 

Tôi là Qu Zhiheng. Bệnh ung thư đang
hành hạ tôi, và tôi không biết.

 

Nếu tôi có cơ hội với tư cách cá nhân
tôi xin lỗi.

 

Nếu có thể hãy nói Hou Jia
đến nhà tôi.

 

Có một số chuyện tôi muốn nói với nó.

 

Cháu còn nhớ ngày mà cháu nói
nặng lời với bác ở dưới sân không?

 

Lẽ ra cháu không nên xử sự như vậy.
Cháu thành thật xin lỗi.

 

Chuyện qua lâu rồi.
Cháu đừng tự trách mình nữa.

 

Hou Jia, bác không thể làm cho Ranran
hạnh phúc.

 

Nỗi buồn lớn nhất của bác là.

 

Thấy con gái mình.

 

Năm này sang năm kia.

 

Đánh mất tuổi thanh xuân.

 

Cho đến khi nó trở thành một bà già.

 

Bác, là cha của nó.

 

Đã ngăn cản nó đi tìm hạnh phúc.

 

Bác Qu.

 

Nếu cháu có thể chập nhận lời
xin lỗi của bác.

 

Bác mong rằng, cha và Ranran
sẽ tổ chức đám cưới.

 

Đây là bức thư mà bác đã viết .
Bắt đất câu chuyện là.

 

Liên quan đến một cô gái.

 

Bác đã thực sự nói với cô ta rằng.

 

Nếu cô bị ép buộc thì cô chỉ là nạn nhân.

 

Vì thế, bác chịu trách nhiệm về cái
chết của cha cháu.

 

Nếu mẹ cháu thấy cần thiết.

 

Bà ta có thể đem lá thư này tới cơ quan
và xin mở lại hồ sơ.

 

Sao con không mời Qu Ran
đến thăm nhà mới của con?

 

Chuyện gì xảy ra với cậy?
Chuông điện thoại reo kìa.

 

Qu Ran hả.

 

Em đây.

 

Mẹ em sao rồi?

 

Bác ấy khoẻ chứ?

 

Chuyển lời hỏi thăm của anh.
Em cũng giữ gìn sức khoẻ đó.

 

Hãy cố gắng dành nhiều thời gian
cho bác ấy.

 

Vâng.

 

Có một vài điều anh luôn muốn hỏi em.

 

Chuyện gì nào? Anh nói đi.

 

Chúng ta đã chia tay những năm qua.

 

Bây giờ chúng ta có thể hàn gắn lại
như xưa không?

 

Cha em đã chết và anh biết em đã làm
ông ấy đau lòng như thế nào rồi.

 

Nhưng Qu Ran. Bác ấy.

 

Hou Qia, chúng ta không thể gặp
lại nhau được nữa.

 

Tôi đã bắt đầu cuộc sống.

 

Tôi đã không gọi hay gặp Qu Ran.

 

Trong lúc ấy tôi nghĩ:

 

Chuyện tình của Shakespeare chắc hẳn
đã viết về chúng tôi.

 

Nhưng đây là kịch bản mới,
liệu chúng tôi có thể hàn gắn không?

 

Bởi một vài lý do nào đó..

 

Tôi và cô ấy có thể bình tĩnh lại?

 

Xin lỗi, chờ chút xíu.

 

Đúng rồi, đường này.

 

Thôi nào, đừng chậm như thế chứ.

 

Đẹp lắm.

 

Bạn nên thử nó khi thời cơ đến.

 

Anh làm gì ở đây?

 

Để tôi ra chào người bạn.

 

Qu Ran.

 

Em .

 

Đó là đồng nghiệp của em.

 

Thật không?

 

Cô ấy muốn thuê một cái áo cưới
đẹp nhất trong cửa hiệu này.

 

Anh nghĩ.

 

Cô ấy trông già hơn em.

 

Đây là lần thứ ba cô ấy đám cưới đấy.

 

Anh ơi, mua hoa cho chị đi anh.

 

Mới anh mua hoa.

 

Chúc mừng lễ tình nhân.

 

Giới trẻ ngày nay ăn mừng lễ tình nhân,
anh đoán đó cũng là thời trang.

 

Đời sống ngày càng khá hơn, người ta
có nhiều cơ hội bày tỏ hơn .

 

Đúng rồi.

 

Thời đó đã qua với chúng ta rồi.

 

Chỉ có những người yêu nhau nhưng không
cưới nhau đi chúc mừng lễ Valentine.

 

Nhân dịp này.

 

Anh muốn tặng em một món quà nhỏ.

 

Anh làm gì thế? Mình lớn rồi.

 

Anh luôn lo rằng em sẽ từ chối.

 

Trong những năm qua, nó đã hành hạ anh.

 

Sẽ không có gì thay đổi nếu chúng ta
không bàn về chuyện đó nữa.

 

Không có gì thay đổi nấu ta không nói
về chuyện đó.

 

Qu Ran.

 

Chúng ta kết hôn đi.

 

Anh muốn làm em hạnh phúc.

 

Được sống với anh dưới một chung cư.

 

Đó là niềm hạnh phúc của em.

 

Sống cùng anh trong một thành phố.

 

Đó cũng là niềm hạnh phúc của em.

 

Được sống cùng anh trên thế giới này.

 

Đó sẽ là niềm hạnh phúc của em.

 

Hạnh phúc.

 

Em nghĩ gì trong tận đáy lòng mình.

 

Chào, lối này.

 

Đứng ở đàng kia.

 

Xích lại gần nhau nào.

 

Đúng rồi.

 

Nhìn vào đây.

 

Đây là tấm hình đấu tiên.

 

Đừng nhúc nhích.

 

Nhìn hướng này.

 

Cô dâu ơi.

 

Cô dâu cười đi.

 

Cười nữa đi cô dâu.

 

Nhìn hướng này.

 

Sẵn sàng chưa.

 

Sẵn sàng.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Qu Ran, go!

 

Stone, scissors, paper.

 

Go!

 

Stone, scissors, paper.

 

Qu Ran, go!

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

This was the courtyard of our neighborhood

 

And these were our happy days in the '70s

 

Qu Ran was the prettiest girl in the neighborhood

 

Every boy wanted to be on his best when she's
around

 

l of course was no exception

 

l won

 

You cheated

 

You cheated

 

Stand there! Stop! Get him!

 

Stand there! Stop!

 

Get him!

 

l won't cheat again

 

Let go of me please. l won't cheat again.

 

Hou Jia, l won't cheat again. Please let go of me

 

Hou Jia, go see your father

 

Go see your father

 

Hou Jia was the head boy of our neighborhood

 

We went to the same kindergarten, grade school and

 

l didn't know what happened in his family that day

 

But all of a sudden l felt a sadness.

 

lt's because l was afraid,
and also because ofHou Jia

 

Mom

 

Mom, are you okay?

 

Mom, get up

 

You came fifth! That's something!

 

What are you doing?

 

l am your cohort in crime

 

Let's go

 

All the boys adored Qu Ran. She had that quality.

 

But she only liked me

 

Every time l rode past my school mates with her on
my back.

 

l just felt so great.

 

She's always talking non-stop.

 

Sometimes..

 

l really didn't hear what she was saying.

 

l just felt that she was very happy

 

Hou Jia has always been nice to me since we were
children

 

But as we grew up, that feeling changed.

 

lt's become somewhat ambiguous and uncertain.

 

Back then l really liked to go to school

 

Because l wanted to see him.

 

And l knew when l looked at him

 

He'd be looking at me

 

Don't say anything

 

l know it. You haven't done it.

 

Why is it so hard to get my medical bills
reimburse?

 

l'm giving up

 

My lips are coarse from reminding you

 

How many times have l told you?

 

You tell me, how many times?

 

Every time you make me worry.
Then there's my salary

 

Easy on the salt.

 

You don't even go pick up my salary

 

How are we going to survive without my salary?

 

Such a simple thing, why is it so difficult?

 

Mom, l'll go when l have time. Stop bugging me

 

What else can l do besides bugging you?

 

l'm home

 

Mom, l'm home

 

You're late again.

 

But never as late as dad.

 

Mom, where's my brother?

 

He went to see a soccer game with some friends

 

Hey, have one

 

Wash your hands

 

So people go to college to watch soccer games.

 

l wish l could start college tomorrow

 

You're pretty confident, aren't you?

 

Look at your grades

 

You have your father and l worry sick over them

 

Relax.

 

l'm great playing catch up.

 

Ranran, what is Hou Jia's exercise book
doing on your desk?

 

We're friends, and friends help each other out.

 

Why him? Don't you have other friends?

 

We live in the same building.

 

And he's the best student in math, physics and
chemistry in our class

 

He's so smart. lt's amazing.
Even the teacher don't understand

 

Mom, how come he's so smart?

 

l'm telling you, keep your mind on your studies.

 

l always keep my mind on my studies.

 

What's for dinner?

 

Dad, you're back.

 

Brother went to a soccer game

 

We're just waiting for you.

 

No, don't wait for me again

 

Ranran's busy, let her eat first.

 

l can get the water.

 

l've counted it. You can count it again.

 

Both your mom's salary and medical bill
reimbursements are here

 

Thank you.

 

l hate going to my mom's office.

 

Don't worry. l can go for you.

 

Let me.

 

Hou Jia, is Dong Da your first choice?

 

Of course.

 

What happens ifl don't get into Dong Da?

 

You want to apply to Dong Da? You're dreaming!

 

Then l'm not applying to Dong Da.

 

l'll apply to a second-tiered school with you.

 

You'll be brilliant there.

 

Whatever. Dong Da is definitely
my first choice anyways.

 

Mom.

 

l'm home.

 

Let's have noodles. Noodles are quick.

 

l've already eaten, you go ahead.

 

Mom, you're upset.

 

l'm late coming home because
l went to get your reimbursement.

 

l know. Xiao Ma from the union told me
when he came with the rice.

 

The money's here. Count it.

 

Put it over there. Did you hand in
your college entrance exam form?

 

Yes, and like we agreed,
l didn't apply to an out-of-town school.

 

Actually you should apply to a couple of them.

 

Like Beijing and Shanghai.
l'm sure they will accept you.

 

l'm going to the bathroom.

 

l'm not applying to an out-of-town school.

 

How will you manage ifl were gone?

 

l can find a maid or go to an old people's home.

 

Or l can go with you.

 

l've had quite enough with the building.

 

Where're you going? You should be studying,
there's no much time left.

 

You're asking me? Where are you going?

 

l can't study anymore. l'm going crazy.

 

l want to go to the examination hall.

 

l don't want us to get lost and
be late on that day.

 

Us?

 

l'll come to get you and we go together.

 

My dad said he's taking me.

 

But he's not picking me up, we can come back
together.

 

Right? Right?

 

The college entrance exam came and went.

 

Hou Jia came first in our school and second in our
district.

 

l did so-so and could only get into a branch
campus.

 

As we waited for our admissions notice to arrive...

 

We did all sorts of things to relax.

 

lt looked like we wanted high school to go on
forever.

 

The truth was we didn't want to part.

 

lt's agreed. We go to the countryside
when we get our admissions notice.

 

Mom.

 

Mom, l got into Dong Da.

 

Mom, you're upset.

 

l know you will.

 

Mom, where're you going?

 

To the office to get my salary.

 

Take me downstairs.

 

l'm going tomorrow. l promise.

 

l'm going out for a minute, l'll be right back.

 

Didn't you hear me?

 

Take me downstairs.

 

Mom, what's the matter with you?

 

All my friends' parents are so happy
that their children get into college.

 

Everyone's celebrating.
What's the matter with you?

 

Hou Jia.

 

You're different.

 

Your father...

 

Committed suicide.

 

l never told you because l was afraid it'd affect
your education.

 

And l'm suffocating to death for it.

 

You're going to college.

 

You'll have friends...

 

From all over the country.

 

You can make friends...

 

With whomever you want.

 

l don't have an opinion.

 

And if you want to leave this town...

 

l can go with you.

 

Mom.

 

What are you trying to tell me? What is it?

 

You can't go out with Qu Ran.

 

Why?

 

Why isn't he here yet?

 

Qu Ran, what's the matter with Hou Jia?

 

l don't know.

 

l told him three times that we're meeting at six.

 

He didn't change his mind, did he?

 

lf something had happened, he'd have told me.

 

You're home.

 

You haven't forgotten, have you?

 

What is it?

 

ls your mom all right?

 

Are you okay?

 

l'm fine. l just don't want to go.

 

Then who are you upset with?

 

Don't ask, just go.

 

Go where?

 

l don't care. Just don't come to me again.

 

Why?

 

You asked me why?

 

Why don't you ask you father?

 

Ask him what he did to my family.

 

You should turn in early.

 

l never saw my mom got so angry.

 

lt's been ages and l didn't remember much about my
father's death.

 

But to my mother, it's always been a curse.

 

l just can't believe that Qu Ran was involved.

 

Not to say figuring a way to deal with it.

 

l just know...

 

Qu Ran would be so heart broken.

 

Brother, can l ask you something?

 

Can't you see l'm busy?

 

One quick question.

 

Shoot.

 

Hou Jia's father, l mean...

 

How did he die?

 

Who's Hou Jia?

 

He lives downstairs. We're in the same grade.

 

When he was in junior 5, the police arrested
his father and h killed himself.

 

That's ancient history. So?

 

Does father have anything to do with it?

 

That's ridiculous. Says who?

 

His mom forbids him to go out with me.

 

Why do you want to go out with him?
Who the hell is he anyway?

 

Son.

 

Are you thinking of getting a new bike?

 

Get something nice.

 

After all it's Dong Da.

 

l've been asking around.

 

ln our neighborhood...

 

You're the only one...

 

l've asked Auntie Wang to find me a maid.

 

lt's 50 yuan a month, plus room and board.

 

You just concentrate on your studies
and don't worry about me.

 

What's that supposed to mean?

 

Hou Jia.

 

Are you pushing me around because
l don't have anyone to talk to?

 

Then tell me what happened.

 

What else do you want to know?.

 

Your father died and left us
to fend for ourselves, isn't that enough?

 

But what does it have to do with Qu Ran?

 

You are such a loser.

 

Mom.

 

You scolded me.

 

The greatest satisfaction...

 

Of my life,

 

ls that both of you...

 

My two children...

 

Are going to university.

 

One in the arts, and one in the sciences.

 

Your mother and l...

 

Will never stand in your way,

 

But only do our very best to help you.

 

That's what we did...

 

And that's how we'll continue.

 

As for Qu Ran's question,

 

My answer is:

 

l have never framed or hurt anyone.

 

Not in the past, not in the present...

 

And never in the future.

 

Then why did Hou Jia's father kill himself?.

 

That's a matter for grown-ups. lt's none of your
business...

 

And l don't need to discuss it with you.

 

All right. lt's settled. Let's eat.

 

Come. Let's eat our dinner.

 

Don't bring it up again.

 

Let's eat.

 

Since you don't want to come clean with it...

 

Then you must be hiding something.

 

Ranran.

 

That's no way to talk to your father.
You're going too far.

 

Starting today,

 

lf that Hou Jia came to see you again...

 

You just slap his face.

 

Hou Jia.

 

lf...

 

My family ever did anything to hurt your parents,

 

l can apologize to your family...

 

On their behalf.

 

My father didn't want an apology.

 

He's dead.

 

My father said he hadn't done anything.

 

No, he had.

 

Hou Jia.

 

But l haven't.

 

l know.

 

But...

 

Ranran.

 

How can you do this to us?

 

Are you going to eat your meals
in your room for the rest of your life?

 

Unless you tell me...

 

What that was all about.

 

lt was perhaps...

 

Qu Ran's apology...

 

That made me realize
l was probably in love with her.

 

l wanted to get away from her.

 

l was afraid of seeing her,

 

But l was really waiting for her.

 

lf not...

 

Why does Cupid hold in his hands...

 

Not roses...

 

But bow and arrows?

 

Only when you love someone...

 

Will you behave like that.

 

l don't hate Hou Jia.

 

And l don't hate my parents.

 

At that time l just didn't understand...

 

Why is it that the people who tortured me most...

 

Were those that l loved most dearly.

 

l started college with that question in my heart.

 

Qu Ran, let me give you a ride.
You're running late.

 

Why do you always look so unhappy?

 

l'm okay. lt's just that college life
isn't exactly what l imagined.

 

Join us. Let's go out and have some fun.

 

l guarantee you'll be so happy.
That's what we do best.

 

l don't fancy skipping classes like you guys.

 

Of course you shouldn't make it a habit.

 

Never, not even once

 

But it's also a regret...

 

l have never been late for school in my life.

 

Everyone knows the story ofRomeo and Juliet.

 

But that was the first time that
l read the entire play.

 

Their love moved me to the deep.

 

And our experience was so much like theirs.

 

The play was to me like a beacon.

 

Sun Yifan.

 

Here.

 

Li Chuanzi.

 

Here.

 

Wang Song.

 

Here.

 

Qu Ran.

 

She's not here.

 

Lu Baocai.

 

Here.

 

Zhao Pengjing.

 

Here.

 

So this is the play.

 

'Tis but thy name that is my enemy.

 

Thou art thyself,

 

Though not a Montague.

 

What's a Montague?

 

lt is not hand, nor foot,

 

Nor arm, nor face,

 

Nor an other part belonging to a man.

 

O, be some other name!

 

What's in a name?

 

That which we call a rose

 

By any other name would smell as sweet.

 

So Romeo would, would he not Romeo call'd,

 

Retain that dear perfection which he owes

 

Without that title. Romeo, doffthy name,

 

And for that name which is no part ofthee

 

Take all myself.

 

My name, dear saint,

 

ls hateful to myself

 

Because it is an enemy to thee;

 

Had l it written,

 

l would tear the word.

 

He jests at scars that never felt a wound.

 

But, soft!
What light through yonder window breaks?

 

lt is the east,

 

And Juliet is the sun.

 

The play seems to have been written for us.

 

lt's waited for us for several hundred years.

 

You mean...

 

We must persist. ls that right?

 

Eat.

 

What about you?

 

l'll eat at the canteen.

 

C'mon, eat with me.

 

Those were our happiest days.

 

We stayed out of our families' ways.

 

And we didn't think about the future.

 

We were in love and
we wanted to be together forever.

 

We wanted to prove that children
of feuding families can get together.

 

And their union can resolve hatred.

 

Qu Ran always said,

 

lfwe were to give up our love
for our fathers' quarrels,

 

Then we're no different from Romeo and Juliet,

 

For death ofthe heart is just
as sad as death ofthe body.

 

Watching the gently falling rain...

 

Ah, walking in the rain. lsn't that romantic?

 

Beautiful rain, how l love this precious rain.

 

Let me give you a ride.

 

Why don' you teach me?

 

Sure.

 

Look straight ahead. l'm going to push you.

 

Hey, slowly.

 

Hold me, and don't let go.

 

C'mon, go.

 

Xiao Lan.

 

Xiao Lan.

 

Xiao Lan, Hou Jia.

 

Hou Jia.

 

l'm giving you a push.

 

Have some water.

 

Thank you.

 

Mom.

 

This is Li Zinan, your brother's girlfriend.

 

How do you do?

 

How do you do?

 

l'm Qu Ran. Welcome to our home.

 

Oh, both the girl and the boy are here.

 

lt's a happy occasion.

 

Sit down.

 

Don't stand up.

 

Ranran.

 

Here. Let me.

 

Please don't eat in your room this evening.

 

Look how happy your father is.

 

We don't want people to laugh at us, do we?

 

Mom, don't worry. l understand.

 

Qu Qiang. l lost one of my stockings.
l just washed them.

 

lt must have fallen downstairs.

 

That's my only pair.

 

Qu Qiang, go look for it.

 

l go over there.

 

Ranran, lend her a pair of yours.

 

But l don't have any long stockings.

 

Have a candy.

 

What about my stockings?

 

They are a present from my aunt in America.

 

lt's not here.

 

lt's over there hanging on
your classmate's window.

 

l'll get it for you.

 

Hou Jia.

 

Hi. l think we dropped something on your window,

 

May l go inside and have a look?

 

Sure.

 

Thank you.

 

Our family does not have anything that belongs to
your family.

 

Mrs. Hou, is Hou Jia home?

 

ls that any ofyour business
whether he's home or not?

 

Our family does not have anything that
belongs to your family.

 

Mrs. Hou.

 

Qu Ran.
He jests at scars that never felt a wound.

 

Qu Ran.

 

My mother, she...

 

Are you okay?

 

Qu Ran.

 

Come, let's eat.

 

Enjoy the dishes. Eat.

 

Eat.

 

Hou Jia, you are not keeping your promise.

 

You're still seeing Qu Ran.

 

Don't think that l don't know.

 

You should really tell me the whole truth.

 

Tell me what actually happened.

 

Mr. and Mrs. Qu, l should be going.

 

Have a little more.

 

l'm quite full already.

 

See her off.

 

No, please don't.

 

You didn't give your brother face,
and you didn't give us face.

 

Dad,

 

lfwe'd really done something terrible
to the Hou family...

 

Could l apologize to them?

 

l don't think it's fair that...

 

We should bear your burdens.

 

Ranran.

 

l'm telling you again.

 

l've never done anything against my principles or
conscience.

 

l don't owe anyone an apology.

 

As for the question ofyour emotional
involvements,

 

l'm sure...

 

You are capable ofhandling them.

 

You are so smart...

 

ln so many things.

 

You will have a bright future.

 

However...

 

lf you spend too much energy on these things,

 

You'll end up despising yourself.

 

But you still haven't told me...

 

What actually happened.

 

Were you in any way involved...

 

ln Hou Jia's father's death?

 

Someone read...

 

The letter that Qu Zhiheng wrote
to frame your father.

 

They were squabbling over a position, and he
framed your dad.

 

Your father was arrested and he killed himself,
and Qu got the position.

 

What did he accuse father of?.

 

Was there no investigation into it?

 

What're the results?

 

l'm an adult now. You got to tell me the truth.

 

What's the purpose? You father died.
You won't forget it, will you?

 

But what does it have to do with Qu Ran?

 

That's something between you adults.

 

You're not to marry her
even if she's the last woman on earth.

 

Don't even think about it.

 

Not even over my dead body.

 

Uncle Qu.

 

l've always had a lot of respect for you.

 

That time we went on a field trip.
You came to pick up Qu Ran...

 

And ended up collecting all the kids
from our building.

 

The six of us crowded into the back ofyour car.
lt was so much fun.

 

l'd like to know...

 

What happened...

 

Between our families.

 

Could you please tell me?

 

Hou Jia.

 

You don't have the right to ask me this question.

 

And l am under no obligation to answer it.

 

lf...

 

you don't want her to be sad or get hurt,

 

You put an end to your relationship.

 

That's what a man should do.

 

First we go to Beidaihe, then Shanhaiguan...

 

Visit the GreatWall from the other side
and come back from Gubeikou.

 

Not bad. Sounds like a terrific trip.

 

l get sentimental when l'm by the sea.

 

l'll miss you.

 

l'll miss you too. You've brought so much joy
to my college life.

 

Hou Jia, what are you doing here?

 

This book here...

 

Came from your school library.

 

l should be returning it. You're graduating.

 

l already paid the fine.
lt's five times the original price.

 

Let's go.

 

Qu Ran.

 

Who is he?

 

He's from the same class and the same department.

 

We've been friends
and now we have to say good-bye.

 

l've returned all the love letters...

 

To their authors in person.

 

They called me a stiff.

 

l'm not like you.

 

Hou Jia, what's the matter with you?

 

You came here to tell me that?
l haven't seen you in ages.

 

Do you know how much l miss you
and think about you?

 

lt's the film...

 

Romeo and Juliet.

 

Our experience decided our hobby.

 

We became big fans of Shakespeare,

 

Especially the different interpretations
ofRomeo and Juliet.

 

Theater, opera, books, stills, etc.

 

Every time we looked at the two protagonists...

 

We thought we were looking at ourselves.

 

When we found ourselves losing
all sense of directions...

 

We always turned to the play
to look for each other.

 

Qu Ran.

 

Let's just keep walking...

 

To another city,

 

And never come back.

 

Let's ask for a transfer to another area.

 

l'll follow you wherever you go,

 

To a place where no one knows us...

 

And where we don't need anyone.

 

So long as we can be together.

 

There are so many places that we can go to.

 

Where do you want to go?

 

To Shanghai.

 

To Beijing.

 

To Dalian.

 

To Guangzhou.

 

Let's go to the south.

 

lfyou gave up your work here
and went to another town with me,

 

Your family will hate me.

 

Hou Jia, please keep your promise.

 

l'm so afraid that you won't keep it.

 

Like Zijun in Lu Xun's story Sad Departing.

 

You should have a wonderful life,
but l can't bring you happiness.

 

How do you know l won't be happy?

 

We cannot give up our family.

 

And we cannot change ourselves.

 

Hou Jia.

 

Even if we'd fight, break up, regret and die...

 

Right this minute l want to go with you.

 

Mom...

 

l think...

 

l want to find a job elsewhere.

 

No, we don't agree.

 

Mom, just think that you'd never
had me for a daughter.

 

You can give up your parents,
but l won't let you throw your life away.

 

Mom, what do you want me to do then?

 

You're an adult, you should know.

 

You have to make a choice...

 

Between Qu Ran and l.

 

lf you want me to go with you, that's fine.

 

But if you choose Qu Ran...

 

l'll go join your father.

 

Mom, what are you doing?

 

l'm going to your school,

 

and l'm talking to your school authorities.

 

Mom.

 

Talk to anyone you want.

 

l'm not going even if it's the best unit.

 

Then l also tell you,
you are not going to have your way.

 

Mom.

 

The story on the stage does not change.

 

But the story of our life gets re-written
over and over again.

 

Hou Jia asked me...

 

ls giving up life or giving up hope more horrible?

 

l knew what he meant.
l've always thought about that myself.

 

l even thought...

 

Perhaps that's another kind of happiness.

 

No.

 

l won't let you die.

 

There's peace after death,
and people can stop hurting each other.

 

Here?

 

Ranran, what happened?
Ranran, say something.

 

Ranran, Quiet, quiet

 

Ranran

 

Whose parents are you?

 

The name's Qu.

 

What's going on?

 

Sign here.

 

Please come over here to read the statement.

 

Ranran, what happened?

 

He...

 

Did he...

 

Did he rape you?

 

After all these years and
you're still using this word...

 

And this time on my son.

 

How much more do you want to destroy me?

 

Mom.

 

You go on home. Take the No. 54 bus.

 

Please read the statement.

 

Ranran.

 

Did Hou Jia rape you?

 

Qu Ran, l want to hear you say it.

 

Mrs. Hou...

 

l beg you, please don't torture him any more.

 

l love Hou Jia.

 

We didn't do anything wrong.

 

Stop this.

 

Let's go.

 

Qu Ran will never enter your home...

 

Even if she has to grow old and
die in her own home.

 

Qu Zhiheng, you heard it.

 

My son did not rape your daughter.

 

You're trying to frame us.

 

l'm going to the courts...

 

To sue you.

 

Hou Jia.

 

We're leaving.

 

Ranran, let go.

 

Did you hear me? Let go of your hand.

 

That's enough. You all leave.

 

Get out ofhere. What a mess.

 

To have that once in a lifetime experience...

 

ls good enough for me.

 

Your father became friendly with
a young woman in the office.

 

At that time l was busy at work and
on a short fuse.

 

Actually nothing really happened.

 

But later on there were all these rumors...

 

About that woman getting pregnant.

 

Qu went to speak with her
on behalf of the organization.

 

ln the report he said the woman was raped.

 

Your father was put into custody,
and killed himself before the trial.

 

Why did he kill himself?.

 

He was too taken by surprise.
He felt betrayed and was desperate.

 

He was betrayed by someone he liked.

 

Later on l went everywhere looking for that woman.

 

l wanted to ask her who made her say that.

 

l never found her;
instead l got into a car accident.

 

Mom, please stop.

 

l don't enjoy talking about it.

 

lt's not something to be proud of.

 

But you insisted on getting involved with them.

 

How can l put up with that?

 

The reason that l'm still living is you.

 

Your father wronged me.
He's dead and l'm still carrying his burden.

 

Out ofthe blue Hou Jia decided to go abroad.

 

For his career and his mother.

 

l was also looking for changes.

 

Separation was painful,
and staying together was also painful.

 

lf not more painful.

 

Hou Jia, when do you arrive in Beijing tomorrow?.
What time is your flight?

 

l may stay there for one evening.

 

You're the first person
in our class to go to the US.

 

We'll be right after you.

 

l gave my mom your numbers.
Please take care ofher.

 

Don't worry, we'll call her.

 

l don't know what to bring you.

 

They say American food is sweet,
and you may not be used to it.

 

l really don't want to leave like this.

 

l'm okay. l only want you to be happy.

 

No matter what happens...

 

You must let me know.

 

lf there's a way...

 

l'll send for you.

 

Don't say anymore.

 

l thought we have an understanding:

 

Nothing will change ifwe don't talk about it.

 

Nothing will ever change
ifwe never say a word about it.

 

The days slipped away quietly in expectation.

 

Father always wore a worried look on his face.

 

Hou Jia and l wrote furiously to each other.

 

He told me that

 

He'd collected over a dozen editions
ofRomeo and Juliet in different languages.

 

The days went by, and that was our link.

 

Romeo and Juliet die for their love.

 

We die for our love with each other's solitude.

 

Thank you.

 

Have some watermelon. Thank you.

 

Cool you off in this hot weather.
That's so true.

 

Mom.

 

Ranran, look who's here.

 

Ranran.

 

Mrs. Feng, how are you?

 

How are you?

 

lt's been ages. You're all grown up,
and so beautiful.

 

Hey, leave my bag alone.

 

Ranran, Mrs. Feng is here about your business.
Sit down for a while.

 

Mrs. Feng, please make yourself at home.
l have to work.

 

Sure.

 

Ranran.

 

l really have to work.

 

Please sit down.

 

Have some watermelon.

 

To cool off.

 

Thanks

 

This watermelon is great. Right.

 

Have some water.

 

Thank you.

 

l've brought with me a photograph. Here.

 

Seoul, scattered showers, 15 to 25 degrees.

 

Beijing, scattered showers to overcast,
12 to 17 degrees.

 

Ranran, Mrs. Feng rode on the bus
for two hours to visit us...

 

To talk about your business...

 

And you wouldn't even sit down with her.

 

l have nothing to say to her.

 

Mom, it's only clothes for the child,
don't fret over them.

 

He's a fine boy, has a master's degree.

 

And all his siblings are doing well.

 

What does it have to do with me?

 

You're not getting any younger,
when are you going to grow up?

 

We're not obliged to serve you.

 

You just can't go out and hang yourself on a tree.

 

To hang myself or not, that's my own business.

 

What do you mean that's your own business?

 

Look what you did to our parents!

 

Look what you did to this family!

 

When the nanny arrives,
you get ready to move into the sitting room.

 

Shut up.

 

This is my home, and Ranran will always
have a room in this home.

 

lf need be, l move into the sitting room.

 

Mom, eat. l'll make some more.

 

l shouldn't have said that.

 

lt's just that...

 

l worry about you.

 

Brother...

 

How come you can be with the person you love and l
cannot?

 

Ranran...

 

l'm not asking you to do anything for anyone...

 

Just for yourself.

 

Oh...

 

Not even thirty...

 

And you already have white hair.

 

Qu Ran, come look at Hou Jia's picture.

 

l just got it in the mail.

 

That's nice.

 

What about my line to Boston?

 

We're very busy today, please wait another minute.

 

Line to Paris, booth number 3.

 

The story that begins with
a bang ends with a whimper.

 

For the first time in my life,
l felt lonely, like l've been dumped.

 

l decided to stop contacting Hou Jia,
afraid that he'd confirm that ending...

 

That he'd tell me things that
l didn't want to know.

 

Baobao, say Happy new year to grandparent

 

As well as auntie. Don't forget!

 

Baobao, here.

 

She always gives you the biggest red packet.

 

Stop giving him so much money. He's just a kid.

 

l make my money for him anyway.

 

Baobao, you be nice to Auntie Ranran
when you grow up.

 

When Baobao grows up,
he'll buy a country house for his grandparents.

 

l'll buy one for Auntie Ranran.

 

Buy what?

 

A country house.

 

Let's get one.

 

Why?

 

For Baobao.

 

l don't think he doesn't want it.

 

Then l want if for myself.

 

lt's so cute.

 

l want two.

 

My son said when he had money

 

He'd right away find me an apartment
with an elevator.

 

l said let's wait until
you came back but he insisted.

 

Where is she moving to?

 

l don't know.

 

Goodbye.

 

Come visit me when you have time.

 

Yes, of course.

 

You all come.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

You cheated. Get back.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Stone, scissors, paper.

 

Ranran.

 

What do you think about these earrings.

 

Let me get you a pair if you like them.

 

Bangkok, thunderstorm, 25 to 33 degrees.

 

San Francisco, sunny, 13 to 22 degrees.

 

London, overcast, 9 to 19 degrees.

 

Karachi, sunny, 27 to 35 degrees.

 

Moscow, showers, 4 to 16 degrees.

 

it's been two weeks since l returned to China

 

and l haven't visited Qu Ran

 

l was afraid that she's moved on

 

But somehow l felt l should go to
that show with Qu Ran

 

Why am l coming to see this show?.

 

Why can't l cut myself offfrom this story?

 

Perhaps l've given up having expectations.

 

lt's just that waiting has become my life.

 

Stop looking for it. lt disappeared ages ago.

 

There's a stamp of Qu Ran's stamp on that book.
You must have thrown it out.

 

The maid does the cleaning up.

 

l cannot remember everything.

 

You may forget other things,
but certainly not that book.

 

You took it out form my chest.

 

lt's for you own good. Do you hate me for it?

 

How can l feel warmth?

 

All l wanted was to come back early
and take care of you...

 

To make you happy and healthy.

 

Why do l want to live long?

 

To look at my son stay single
for the rest ofhis life?

 

l heard Hou Jia came back.

 

He's been gone six or seven years, rights?

 

Seven years.

 

What're you two going to do?

 

That's ancient history.
Let's don't bring it up again.

 

Do you have any plans for yourself?.

 

Dad, sometimes l really want to get married.

 

But you know, these things...

 

l'll just stay with you and mom, make myselfthis
piece of junk useful.

 

l'm going to the hospital tomorrow for my report.

 

l'll go with you.

 

No, your mom can go with me.

 

l went back to the building
of my youth and childhood

 

Nothing has changed.

 

Qu Ran wasn't home.

 

l only saw her mother and left my card.

 

He left a business card,
but l didn't have time for him.

 

Mom.

 

Ranran.

 

Your father's report came out.

 

lt's not good.

 

lt's my fault. l made him suffer.

 

Stop this nonsense.
Your father said he didn't want an operation.

 

My father's illness made me realize
how deeply l'd hurt him.

 

Hou Qia came to see me but
l didn't have any time for him

 

Dad.

 

Oh.

 

Time for your medicine.

 

Ranran.

 

Give Hou Jia a call.

 

He's always busy.

 

Just to get together, for old time's sake.

 

Hello.

 

This is Qu Zhiheng. My cancer's terminal,
and l don't know...

 

lfl could still have the opportunity
to apologize to you in person.

 

lf possible, please have Hou Jia
come over to my house...

 

There's something that l'd like to say to him.

 

Do you still remember that day when
you confronted me in the courtyard?

 

l shouldn't have behaved like that,
l do apologize.

 

lt was so long ago.
Please don't make it difficult for yourself.

 

Hou Jia, l've done Ranran harm.

 

My biggest sorrow...

 

ls to see my daughter...

 

Year after year,

 

Lose her youth...

 

Until she's turned into an old maid.

 

l, as her father...

 

Had ruined her chance for a happy life.

 

Uncle Qu.

 

lf you could accept my apology...

 

l wish you and Ranran would get married.

 

This is a letter that l wrote to the organization.
lt stated that...

 

Out of concern for the girl...

 

l had indeed told her that...

 

lf she was forced into it,
then she was only the victim.

 

So l was responsible for your father's death.

 

lf your mother finds it necessary...

 

She can take this letter to the organization and
request them to re-open the file.

 

Why don't you invite Qu Ran
to visit your new home?

 

What's wrong with you? The phone's ringing.

 

Qu Ran.

 

lt's me.

 

How's your mom?

 

ls she okay?

 

Give her my regards. You take care of yourself.

 

Try to spend more time with her.

 

Yes.

 

There's something that
l've always wanted to ask you.

 

What is it? Please

 

All those years we were separated.

 

Now we can see each other again,
but we're not. Why?

 

My father has died;
and you know how much l'd hurt him

 

But Qu Ran... he...

 

Hou Qia, we can never meet
the departed again, ever.

 

l started living by myself.

 

l didn't see or call Qu Ran.

 

At that time l thought:

 

Shakespeare's love story has brought us together
so many times before.

 

Now there's a new scenario,
can we still get together?

 

Somewhere, somehow....

 

Will she and l brush past calmly?

 

Excuse me. Please wait.

 

Right, that's it.

 

C'mon, don't lag behind.

 

lt's pretty good.

 

You should also try it on when you time comes.

 

What are you doing here?

 

Let me go say hello to a friend.

 

Qu Ran.

 

You're...

 

lt's my colleague.

 

ls it?

 

She wants to rent a wedding gown,
especially that one in the window.

 

l thought...

 

She looks older than you.

 

lt's her third marriage.

 

Sir, buy a flower for the lady. Thank you.

 

Buy a flower please.

 

Happy Valentine.

 

Young people today celebrate Valentine,
l guess that's fashionable.

 

People are living better and
there're more festivities.

 

Right.

 

We've been left behind.

 

lt's only lovers who are not married
that celebrate Valentine.

 

ln any case, for the occasion...

 

l also brought you a small present.

 

What are you doing? Look at our age.

 

l've always worried that you'd give up.

 

All these years it's been torturing me.

 

Nothing will change ifwe don't talk about it...

 

Nothing will ever change if
we don't ever say a word about it.

 

Qu Ran.

 

Let's get married.

 

l want to make you happy.

 

To live with you in the same building...

 

That was once my happiness.

 

To live with you in the same city...

 

That's also once my happiness.

 

To be alive with you at the same time
in this world...

 

That will be my happiness.

 

Happiness...

 

ls a feeling from deep inside your heart.

 

Hi, this way please

 

Stand over there a bit.

 

Get close to each other.

 

Right.

 

Look this way.

 

We're doing the first set.

 

Don't move.

 

Look this way.

 

The bride...

 

The bride please smile.

 

The bride please smiles again.

 

Look this way.

 

Ready...

 

Ready...